Chuyến Đi Từ Hàng Châu Đến Thượng Hải - bóng đá 88
Kể từ khi bắt đầu làm việc ở Thượng Hải, tôi thường xuyên di chuyển giữa sicbo hai thành phố này. Gần đây, tần suất đi lại đặc biệt cao, đã liên tiếp ba đến bốn tuần nay không ngừng nghỉ.
Thông thường, tôi sẽ khởi hành vào chiều Chủ nhật để trở lại Thượng Hải, vừa kịp ăn tối ở đó. Tuy nhiên, hôm nay, tôi đã trì hoãn cho đến tận hơn 7 giờ tối, sau khi ăn tối tại Hàng Châu mới lên đường. Không có lý do gì khác ngoài việc tâm trạng gần đây rất uể oải xèng và đơn giản là tôi không muốn quay lại Thượng Hải để làm việc.
Hơn nữa, đoạn cuối của chuyến đi trên cao tốc, tôi đã lục lại bài hát “Em Cười Rồi Khóc” của Ân Ngã để nghe đi nghe lại trong sự trầm tư. Tôi tự nhủ: “Giá như con đường cao tốc này không bao giờ kết thúc thì tốt biết mấy.”
Trong lúc lái xe, một câu nói từ bài hát ấy cứ vang vọng trong đầu:
Đi mãi con đường dài thế nào, chẳng vẫn dẫn về mồ mả thôi. — keo truc tuyen Ân Ngã
Tôi cảm thấy những lời này thực sự chạm đến trái tim mình. Có lẽ, đôi khi chúng ta chỉ cần một chút thời gian để dừng lại, suy nghĩ và lắng đọng trước khi bước tiếp trên con đường đời đầy bon chen này.